Tớ lo lắng nhìn sang. Sứ giả chỉ tay về phía một người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ “Đi mà hỏi Thượng đế”. Tớ “tất cả đều hoàn hảo thưa Người, tại sao nó lại ko nhúc nhích?”
Thượng đế bấy giờ mới bảo:
Trái tim lý tưởng thế kia ko thuộc về một thân xác đẹp đẽ như vậy.
Ta có thể làm thằng đàn ông của con sống động, nhưng phải bỏ đôi mắt trong trẻo mà ma lực kia đi, mà thay vào đó một đôi mắt đục ngầu trác táng
Hoặc thay cái miệng gợi tình kia bằng một khuôn miệng đanh ác suốt ngày chê bai bởi vì con ko hoàn hảo như nó
Hoặc bỏ đi sự “tận tuỵ” trong trái tim nó, bởi một thằng đàn ông quá nhiều ưu điểm như vậy sẽ ko thể tận tuỵ và một lúc nào đó sẽ làm con đau
Hoặc bỏ đi phần “thật thà” trong trái tim nó. Một người có quá nhiều sự lựa chọn thì ham hố dối gian chứ rất ít khi thật thà.
Hoặc bỏ phần “mê say” trong trái tim nó, tức là nó hoàn hảo nhưng nó lại ko yêu con.
Khi tớ 20 tuổi, tớ chắc mình đã cười ha hả và bảo “Thượng đế, Người cứ bỏ cái phần mê say đi nếu Người thích. Con sẽ tự làm cho nó yêu con. Và nó sẽ yêu con, nhất định thế. Con đã xuống địa ngục để chọn phần xác, và lên đến thiên đàng để chọn phần hồn cho nó. Con sẽ mặc đẹp cho nó, và nấu cho nó những bữa ăn ngon. Con sẽ làm một người tình tuyệt vời, một người bạn tâm giao, và sẽ là người mẹ hoàn hảo của những đứa con nó. Không có lý do gì để nó ko yêu con cả”.
Khi tớ 25 tuổi,
“Haiz, phức tạp thế hả Thượng đế, thế thì thôi chả cần một thằng đàn ông hoàn hảo nữa vậy”.
Rồi tớ hiểu ra tại sao phụ nữ chúng ta cứ bắt buộc phải cặp bồ với anh có tiền, yêu anh đẹp trai, cưới anh tốt bụng, tâm sự với anh sâu sắc, và thỉnh thoảng à ơi với một anh sến vãi chưởng nào đó để cho anh ấy cứ nhớ lay lắt mãi ko quên được mình. Đàng điếm gì, tình hình nó buộc phải thế.
Ba đồng một mớ đàn ông
Đem bỏ vào lồng cho kiến nó tha.