Người đàn ông lý tưởng (phần 4)

May 14, 2009

Tớ lo lắng nhìn sang. Sứ giả chỉ tay về phía một người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ “Đi mà hỏi Thượng đế”. Tớ “tất cả đều hoàn hảo thưa Người, tại sao nó lại ko nhúc nhích?”

Thượng đế bấy giờ mới bảo:

Trái tim lý tưởng thế kia ko thuộc về một thân xác đẹp đẽ như vậy.

Ta có thể làm thằng đàn ông của con sống động, nhưng phải bỏ đôi mắt trong trẻo mà ma lực kia đi, mà thay vào đó một đôi mắt đục ngầu trác táng

Hoặc thay cái miệng gợi tình kia bằng một khuôn miệng đanh ác suốt ngày chê bai bởi vì con ko hoàn hảo như nó

Hoặc bỏ đi sự “tận tuỵ” trong trái tim nó, bởi một thằng đàn ông quá nhiều ưu điểm như vậy sẽ ko thể tận tuỵ và một lúc nào đó sẽ làm con đau

Hoặc bỏ đi phần “thật thà” trong trái tim nó. Một người có quá nhiều sự lựa chọn thì ham hố dối gian chứ rất ít khi thật thà.

Hoặc bỏ phần “mê say” trong trái tim nó, tức là nó hoàn hảo nhưng nó lại ko yêu con.

Khi tớ 20 tuổi, tớ chắc mình đã cười ha hả và bảo “Thượng đế, Người cứ bỏ cái phần mê say đi nếu Người thích. Con sẽ tự làm cho nó yêu con. Và nó sẽ yêu con, nhất định thế. Con đã xuống địa ngục để chọn phần xác, và lên đến thiên đàng để chọn phần hồn cho nó. Con sẽ mặc đẹp cho nó, và nấu cho nó những bữa ăn ngon. Con sẽ làm một người tình tuyệt vời, một người bạn tâm giao, và sẽ là người mẹ hoàn hảo của những đứa con nó. Không có lý do gì để nó ko yêu con cả”.

Khi tớ 25 tuổi,

“Haiz, phức tạp thế hả Thượng đế, thế thì thôi chả cần một thằng đàn ông hoàn hảo nữa vậy”.

Rồi tớ hiểu ra tại sao phụ nữ chúng ta cứ bắt buộc phải cặp bồ với anh có tiền, yêu anh đẹp trai, cưới anh tốt bụng, tâm sự với anh sâu sắc, và thỉnh thoảng à ơi với một anh sến vãi chưởng nào đó để cho anh ấy cứ nhớ lay lắt mãi ko quên được mình. Đàng điếm gì, tình hình nó buộc phải thế.

Ba đồng một mớ đàn ông

Đem bỏ vào lồng cho kiến nó tha.

Người đàn ông lý tưởng (phần 3)

May 13, 2009

Sứ giả bảo “Bây giờ phải thổi linh hồn vào người đàn ông này”. Nói xong ông ấy vẫy tớ đi vào một đường hầm hun hút, đi mãi thì cũng tới một cánh cửa mở sang một phòng riêng biệt, nơi đựng những trái tim đang đập. Tớ đứng ngẩn ra, chưa bao giờ tớ nhìn thấy nhiều tim thế.

Có trái tim mạnh mẽ, đập thình thịch

Có trái tim yếu ớt đập ngắt quãng như sắp từ giã cõi đời.

Có trái tim ham chơi, đập dồn dập như hối thúc

Có trái tim tận tuỵ, đập bền bỉ và xoa dịu

Có trái tim ấm áp, nhân hậu, đập dịu dàng

Có trái tim tự mãn và kiêu hãnh, đập lạnh lùng

Có trái tim lừa dối, đập hổn hển lấp liếm

Có trái tim vô cảm, đập rất thản nhiên.

Tớ chọn một trái tim nhân hậu, tận tuỵ, thật thà, và mê say.

Tớ run run đưa trái tim vào lồng ngực người đàn ông lý tưởng của tớ.

Úm ba la, thế mà thằng đàn ông của tớ ko nhúc nhích. Tớ gãi đầu chả hiểu?

Người đàn ông lý tưởng (phần 2)

May 11, 2009

Thân hình đàn ông đã khá hoàn chỉnh.

Bây giờ đến phần tiểu tiết.

Tớ chạy đến giá để lông mày. Ôi chao là nhiều chủng loại, cái hoe vàng, cái đen nhánh, cái rậm như sâu róm, cái rối loạn, cái lưa thưa, cái xếch ngược như lưỡi mác, cái ngang phè như một đường kẻ. Tớ chọn một cặp lông mày rất vừa ý, dài, nét, arched, vừa mạnh mẽ vừa đa tình. Tớ cẩn thận đính lên khuôn mặt của người đàn ông, cẩn thận để ko gần quá mà cũng ko xa quá.

Rồi đến phần chọn mắt. Tớ ngần ngừ trước những đôi mắt được trưng bày trên giá. Đôi màu ngọc lam long lanh, đôi lại xanh như màu rắn lục, đôi màu đen, đôi màu nâu thẫm hạt dẻ, có đôi mắt to dài, có đôi mắt một mí, có đôi mắt sâu thẳm, lại có đôi mắt lồi thô lố, có cả đôi mắt tròn xoe như mắt cá, rồi mắt cận mắt viễn mắt loạn thị. Đôi mắt tớ chọn dài, hai mí nét, màu xanh sẫm vừa say mê vừa lạnh lùng, khi được đặt vào dưới hàng lông mày dài và nét thì lại mang thêm sức mạnh của một thằng đàn ông quyến rũ chết người.

Tớ hài lòng lắm. Thế nên mặc dù đã mệt mỏi với công cuộc kiếm tìm chọn lựa lắm rồi nhưng tớ vẫn hăm hở chọn sang mũi. Mũi dài, mũi ngắn, mũi tẹt, mũi tròn kiểu Á, mũi gồ kiểu Ăng lê, mũi thô kiểu Phi, mũi thanh, mũi vểnh, mũi nhòm mồm, mũi lõ, mũi quả nhót. Sau khi săm soi kỹ lưỡng tớ xí được một cái mũi với sống mũi cao thẳng, hai cánh mũi thon như mũi hươu. Tớ lại cẩn thận lắp lên khuôn mặt đang dần định hình của người đàn ông lý tưởng.

Rồi tớ chọn sang mồm, xong đến nơi rồi. Tớ nhìn sứ giả dẫn đường, thấy ông ấy ko có vẻ gì là khó chịu. Thế là tớ yên tâm, tớ lục tung cả đống mồm lên. Tớ bỏ qua những cặp môi mỏng, môi quả tim, tớ bỏ qua cả những cái mồm rộng ngoác, những cái mồm tum túm, có cái còn bị méo. Cuối cùng, tớ mò xuống tận đáy thùng đựng mồm và tìm được một cái mồm với tớ là lý tưởng: cặp môi đầy đặn ham hố, đường môi nét rất kiêu kỳ và khoé miệng sâu khiêu khích. Tớ thử cho nó cười, nụ cười xoè, hàm răng đều và trắng. Lý tưởng quá, tớ chộp luôn và hớn hở lắp lên khuôn mặt của người đàn ông.

There you go. Tớ đã có một phiên bản đàn ông lý tưởng

Người đàn ông lý tưởng (phần 1)

May 10, 2009

Tớ nhặt một bàn tay trong cả đống bàn tay vứt lỏng chỏng. Tay gầy, tay mập, tay mịn màng, tay gân guốc, tay khô và ấm, tay lại lạnh và ướt mồ hôi. Bàn tay tớ chọn là một bàn tay mạnh và ấm, hơi ráp, lóng tay dài, móng tay ánh màu xà cừ. Tớ ngắm nghía, rồi tớ lắp lên thân hình chưa hoàn chỉnh của một người đàn ông.

Rồi tớ lại được chỉ sang một đống đầu. Có những cái đầu vuông, những cái đầu tròn, những cái đầu nhọn, lại có cả đầu méo, đầu bẹp, cái toàn tóc là tóc, cái chẳng có cọng tóc nào, cái tóc muối tiêu từng trải, cái tóc xanh rất thanh xuân. Tớ nhặt một cái đầu sọ tròn và cân đối, trán rộng vừa phải, tóc closely-cropped (biểu tượng của mãnh thú) . Vừa ý, tớ lại lắp lên thân hình chưa hoàn chỉnh của một người đàn ông.

Rồi tớ lại được chỉ sang một đống chân. Có cẳng chân mảnh mai, có cẳng chân mập mạp, cái toàn lông, cái chẳng có tí lông nào, cái trắng phớ, cái rám nắng, cái thẳng tắp, cái vòng kiềng, có cặp chân còn bên cong bên thẳng. Tớ rinh ngay hai cái chân săn và thẳng, rám nắng, lông lá vừa phải, lắp vào thân hình chưa hoàn chỉnh của một người đàn ông.

Rồi tớ quay sang đống toàn vai là vai. Có cái vai u thịt bắp, có cái lại toàn xương xẩu, cái vai xuôi, cái vai ngang, lại có cả vai lệch. Tớ chọn mãi mới được một bờ vai ngang, mảnh mai, cân đối và mạnh mẽ, lại được khuyến mại thêm cái cổ bò mộng. Tớ biết là cổ bò mộng ko đi cùng vai mảnh, nhưng ko hề gì, tớ thích thế, chứ có ai thích đàn ông cổ như cái bút chì ko? Tớ lụi hụi lắp lên thân hình chưa hoàn chỉnh của một người đàn ông.

Rồi tớ còn bận bịu chọn mông, ngực, và mấy bộ phận quan trọng nữa, nhưng những cái này tế nhị lắm nên tớ ko mô tả kỹ.

Entry for May 08, 2009

May 8, 2009

Hôm nay mặc một chiếc váy thiên thanh và bóng mắt thiên thanh ra đường. Cứ khoe quần khoe áo vậy thôi chứ chả có ý gì.

Ngồi chờ tàu điện ngầm hơi lâu. Bến lẻ im ắng, 11h sáng thường ít tàu. Một nhóm ca sĩ 4 chàng da đen hát dạo tự nhiên lại hát bài So much in love, “as we stroll along together, holding hands walking all alone, so in love oh we do…”. Bài hát này gợi rất nhiều cảm xúc, mỗi tội vắt óc mà ko thể nhớ là hồi thích hát bài này thì đang có cảm shúc với anh nào. Chỉ nhớ là bãi biển rất vắng, trời rất nhiều mây, còn gió thì rối hết cả tóc.

Nhiều khi cũng thấy phát ngượng vì cái tính hay quên của mình.

Hồi đi học thì cái gì cũng nhớ như in, chả quên cái gì bao giờ. Con bạn thì lại hay quên dã man. Nó hay quên đến mức độ tự nhiên một hôm chả nhớ con gà female thì gọi là con gà gì, nó quay ra hỏi mình “ấy ơi, gọi là con gà gái hả ấy?”.

Giờ thì mình quên chả kém gì nó, mà có khi còn hơn. Bà Nuôi thường lẩm bẩm rất ngạc nhiên “ủa còn trẻ tuổi mà hay quên dzậy thì lúc già như tôi cô còn quên đến đâu ta”.

Còn nhớ ở chỗ làm hồi trước có chị làm thu ngân tính tình lẫn lộn, tiền nong cứ sai toe toét. Một chị thu ngân khác có lần tức quá đã bảo chị thu ngân nọ thế này “con này lúc có bầu chắc mày bốc đất ăn mất”.

Mình một thời gian nữa chắc cũng lẫn lộn đến độ bốc đất ăn mất. Híc.

Lại ngôn ngữ của bà Nuôi

May 6, 2009

Ngôn ngữ của bà Nuôi mình học bao nhiêu cũng ko đủ.

Dẫn bà Nuôi ra ngoài đường, mình đi trước, bà Nuôi bám theo. Cứ thỉnh thoảng lại nghe bà Nuôi chậc chậc “trời đẹp gì mà đẹp dữ vậy ta ơi”. Là bà Nuôi đang trầm trồ những luống hoa và những hàng cây hai bên đường trổ hoa đủ các màu. Bà Nuôi ko quen với một thành phố nhiều hoa, nhất là hoa cứ tơ hơ ra đấy mà chả bị ai thịt mất.

Đi ngoài đường, thỉnh thoảng bà Nuôi lại nghển cổ ngắm nhà cao tầng và bình luận một câu trăm lần như một “cao ngó muốn trật ót”.

Hồi mới sang bà Nuôi hay bảo mình “cô ơi, hôm nào cô mua cái cồ cô guây đi cô”. Mình chả hiểu cái cồ cô guây là gì nhưng lại giấu dốt nên cứ ậm à ậm ừ. Sau vài lần âm thầm phân tích tình huống mới nghiệm ra ý bà Nuôi là cái lò vi sóng microwave.

Thấy mình ăn mặc tử tế để chuẩn bị đi dự một sự kiện gì đó, bà Nuôi sẽ ngắm nghía, tiến đến gần vuốt ve, thậm chí sờ nắn, miệng nức nở “ra ngoài đường ai mà bảo cô hai con là tôi cùi luôn đó”.

Bà Nuôi làm được bao nhiêu tiền để dành bấy nhiêu, chả tiêu gì. Bà Nuôi tâm sự “tôi chỉ thích đi mua sắm ở đài mân thôi cô ạ, các cô tôi làm cho hồi trước toàn mua ở đó đẹp lắm”. Mãi rồi mình cũng hiểu ra đài mân là cái Diamond Plaza ở Sài gòn. Định bảo “u ơi, u vọng cổ vừa thôi” nhưng chợt nhớ ra bà Nuôi thường chả hiểu mình nói gì nên khi nói với bà Nuôi mình thường phải dùng ngôn ngữ vô cùng súc tích giản dị, chứ ko dám ăn nói linh tinh dây cà ra dây muống như thói quen.

Bà Nuôi nói lạ đã đành, nghe cũng lạ. Chàng gọi mình là amore, bà Nuôi lại băn khoăn “cô ơi sao ổng gọi cô là mô đen?”. Chưa kể bà Nuôi còn tưởng tên chàng là băn ni.

Đi ra ngoài đường, bà Nuôi đặc biệt ngưỡng mộ những bà già già chát mà vẫn mặc những màu nổi đình nổi đám như hồng cánh sen, đỏ ớt, xanh rợ. Bà Nuôi thường cảm thán ‘sao họ già mà họ sắm sửa cô nhỉ, tôi mà già như họ chắc tôi ruồi đậu lên mép ko buồn đuổi quá”.

Bà Nuôi hài hước đã đành, mà con trai bà Nuôi cũng ko kém. Cậu ta đang cưa cẩm cô con gái nhà nọ, đến chơi đúng lúc nhà họ đang xây nhà. Vì là đang cưa cẩm nên cậu ta hăng hái xắn tay vào định làm giúp. Ông bố cô kia hỏi “mày đã xây bao giờ chưa mà định giúp?”, cậu ta trả lời rất thành thật “con xây rồi, ở nhà con con xây chuồng lợn cho má con suốt”. Kể với chàng chàng cười tắt thở.

Can’t be without heels

May 5, 2009

Thứ sáu tuần trước phải họp phụ huynh cho chú Bình Nguyên. Tranh thủ gọi điện cho con bạn, lúc nhìn lên đồng hồ thì muộn bét de. Cuống cuồng tròng vội cái váy, xỏ đôi giày cao gót và bắt đầu chạy như ma đuổi, ko được muộn vì mỗi cặp phụ huynh chỉ có đúng 20 phút nói chuyện với các cô giáo. Chạy từ nhà ra ga tàu điện ngầm, rồi chạy tiếp từ ga tàu điện ngầm đến tận trường của chú.

Chạy đến nơi, thấy chàng cũng vừa đến nơi. Mặt chàng nhăn như bị rách. Mình cũng chả để ý. Hồn sáng nắng chiều mưa trưa chưa biết thế nào. Cộng thêm hội nhân viên lãnh sự quán nằm trong biên chế nên chả sợ mất việc, nói chúng nó chả được, nên lúc nào hồn cũng xì trét. Thế nên mình cũng chả để ý.

Tự nhiên, thấy chàng hoạnh hoẹ “tại sao em chạy?”, “ơ, sao anh biết?”, “anh nhìn thấy em chạy”, “ờ thế chạy thì sao?”, “cái thằng đỗ xe cạnh anh lúc đèn đỏ nó nói something mà anh ko thích”, “thế anh có đánh nó ko?”, “anh suýt đánh nó”

Hồi mới quen ấn tượng nhất là chàng ko biết ghen là gì. Đi uống nước với nhau mình say sưa kể về bạn trai cũ, chàng say sưa kể về bạn gái cũ. Chàng lại còn bảo trong đời anh anh mới chỉ ghen có hai lần, cộng thêm lúc mình tâm sự với chàng “hôn nhân là từ ko có trong từ điển của em” và được chàng hưởng ứng “anh cũng chả nghĩ đến chuyện đó”, thế là mình và chàng thành ra tâm đầu ý hợp.

Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Mình còn nhớ năm mới 2004, new year’s eve party trên sân trời của Press Club, cả hội đang nhảy nhót tưng bừng, tự nhiên có một chàng trai mặc một bộ smoking trắng muốt từ đầu đến chân rất hào hoa chen vô nhảy đối diện với mình. Mình vẫn bình thường vì nhảy tự do, ai đứng ở đâu là quyền của họ. Tự nhiên chàng trai mặc smoking xán lại muốn ôm eo mời mình nhảy đôi, mình lùi lại xin lỗi ngay và bảo “tôi ko thích như vậy” (đấy, mình đứng đắn vậy đấy). Chàng trai kia còn đang sượng sùng chưa kịp làm gì thì chàng từ đầu đến giờ chả hiểu đứng ở đâu giờ chạy tọt ra chen luôn vào giữa, đứng ưỡn ngực và thở khói xì gà vào mặt nó

Rồi chàng còn hâm lên vài bận nữa, đến lúc mình hết chịu nổi doạ bỏ chàng mới thôi, nhưng chuyển sang hình thức ghen ngấm ghen ngầm.

Trở lại cái chuyện chạy đi họp phụ huynh ở trên, họp xong, mình thì đã quên biến vụ chạy bị chàng sửa gáy lúc nãy, tự nhiên trước khi chia tay hoàng hôn đứa nào đi đường đứa nấy thì thấy chàng dặn “cất giày cao gót đi, từ giờ đi ra đường chỉ được đi giày thể thao thôi”. Thấy mình định bật lại như tôm tươi, chàng đính chính “anh là anh lo cho em, chân em mới mổ xong mà lại đi giày cao gót”. Xời, vợ mổ chân cả tháng trước, hôm trước vừa mổ hôm sau đã phải đi bộ 8 blocks dưới trời mưa mua thuốc cho con vì chàng phải đi hầu sếp, lúc đấy thì chả thấy lo cho chân vợ, giờ thành sẹo từ đời nào rồi thì lại thấy lo cho chân vợ thế.

Với lại, bỏ giày cao gót thì chỉ còn 2 điểm thôi chồng ơi, nên nhất định là ko thể bỏ được. Vậy đấy chồng ạ.

Lila 22

May 4, 2009

Ngửi vào mặt Lila rất thích, vì nó thơm, toàn mỡ nên mềm xèo. Khi nào Lila muốn hôn ai thì hai má của bé sẽ chạm vào má người ta trước, sau rồi mới đến cái môi mềm ướt rượt rờ rờ, sau nữa rồi mới đến cái mũi bé tí tẹo hít xoạt một cái. Mẹ bé thường ghé vào mặt bé hỏi “cái mũi tin hin thế này béo thở thế nào hả béo?”, là bé lại nguẩy cái mặt một cái. Có lần bé ngủ, mẹ hít một cái vào má, tự nhiên thấy cái chân béo của bé đá một cái, mẹ bán tin bán nghi lại hít cái nữa, lại thấy chân bé đá một cái nữa, mẹ lại hít thử cái nữa, chân bé lại đá cái nữa. Mẹ chả hiểu logic khoa học ra sao mà bị hôn vào má thì lại đá chân?

Miệng bé hơi mom móm. Thế nên mẹ mặc kệ cho bé mút ti giả thoải mái, hy vọng từ móm sẽ chuyển thành bình thường khỏi tốn tiền niềng răng. Bé nằm ngủ vẫn còn cái ti giả trong miệng, ai lấy ra là khóc ré lên ngay. Thế nên mẹ cứ để kệ khi nào ngủ say hẳn thì ti giả tự rơi ra, nằm ngay cạnh mồm bé, lúc giật mình tỉnh giấc mẹ thấy bé đang quờ quạng trong bóng tối tìm ti giả, tìm được thì lại lắp vào miệng mút rồi ngủ tiếp, tiện vô cùng. Có lần, đúng hôm bị cảm lạnh sụt sịt, bé đang mút ti giả mà mẹ thấy bé lấy tay rút vội ngay ra, hắt hơi một cái rõ to rồi lại điềm nhiên cho ti giả vào mồm mút tiếp. Thế là tiến bộ so với thằng Lê rồi. Thằng Lê vừa ngậm ti giả vừa hắt hơi, ti giả bắn vèo xuống đất mẹ lại phải lật đật mang đi rửa. Bác sĩ vào định nói chuyện với mẹ, bé đưa tay rút ti giả ra, méo xệch mồm ra khóc, bác sĩ ngại quá đi ra, bé nín khóc điềm nhiên cho ti giả lên mồm nún tiếp. Ăn no xong bé xin cái ti giả đưa lên miệng mút, rồi tự nhiên mẹ thấy bé rút vội cái ti giả ra, ợ một cái rõ to, rồi lại đưa ti giả lên mồm như ko có chuyện gì xảy ra. Có lần, đang gà gà ngủ, miệng vẫn nún cái ti giả, mẹ ngó vào xem tình hình con gái ngủ đến đâu, bé hé mắt ra thấy mẹ, đưa tay rút ti giả ra khỏi mồm và nhét luôn vào mồm mẹ rồi tay buông thõng nhắm mắt ngủ. Bà Nuôi cũng bị một vố như thế, bà Nuôi từ chối làm bé khóc ầm lên, đến tận khi bà Nuôi phải chấp nhận cái ti giả mới thôi. Hào phóng đến thế là cùng.

Bé thiệt thòi lắm, thời gian này mẹ bận ko đi sắm quần áo cho bé được nên cứ lấy đại quần áo cũ của thằng Lê cho bé mặc. Ra ngoài đường với bé người ta khen “what a handsome boy”, ra ngoài đường với thằng Lê người ta khen “wow she is so pretty”. Bực thế. Thế mà vẫn chưa hết. Thằng Lê thấy bé mặc quần áo của nó thì đòi sằng sặc. Có lần vừa mặc được cái quần vào thì lại phải lột ra trả nó, áo cũng phải lột ra trả nó, nó cố sống cố chết chui vào cái áo chật ních.

Tinh thần cạnh tranh của bé đang phục hồi. Buổi sáng, bà Nuôi cho thằng Lê ăn bánh mỳ kẹp thịt và chìa cho bé chai sữa. Bé giơ tay gạt phắt chai sữa sang một bên, lắc đầu, chồm lên chân thằng Lê mồm líu lo “manh manh”, đến tận khi bà Nuôi phải bóc ruột bánh mỳ cho ăn no căng bụng mới thôi.

Bé đang hứng chịu hậu quả của việc dùng kháng sinh liều cao. Kháng sinh diệt vi khuẩn gây bệnh cho bé nhưng cũng diệt cả những vi khuẩn có ích trong cơ thể. Hệ tự đề kháng của bé yếu hẳn, bất kỳ vấn đề nào dù là nhỏ cũng ko thể tự khỏi, bỉm chậm thay một tí tẹo là lở loét. Thế mà vẫn cười toe toét.

Răng bé mười hai chiếc mới mọc trắng muốt, sau một thời gian uống sắt thì đen xỉn. Bé cười nụ cười răng đen. Mẹ thương nụ cười răng đen của con

Tuyển tập Bình Nguyên (phần 64)

May 1, 2009

Chú Bình Nguyên tị nạnh những cái ngấn trên cổ tay cổ chân Lila, chú chỉ đại vào cổ chân chú và bảo “mamma, Lê cộng phệ đây này mamma, mamma nhìn thấy chưa?”. Cái cẳng chân chú dài ngoẵng, nguều ngoào như vượn, toàn những vết bầm tím.

Một lần bố đi đâu về mua cho chú một cái xe cứu hoả. Chú sướng mê tơi luôn miệng “Lê cám ơn papa mamma”. Đang ngồi chơi mê mải thì em gái nhảy bổ vào chộp, hồi em gái vẫn còn phong độ chứ giờ thì chịu rồi. Chú thẽ thọt với em gái bé “con ơi, con còn bé, khi nào con lớn mamma sẽ mua cho con đồ chơi đẹp, còn đây là đồ chơi của anh”, bệ nguyên xi lời mẹ thường nói với em gái mỗi khi em tranh đồ chơi của anh. Mẹ cứ dỏng hết cả tai nghe chú ngọt ngào với em. Thế mà chỉ hai giây sau “ối ối bà Nuôi ơi kíu Lê, Lila nó đang ăn cái tai Lê”. Suốt ngày phân xử.

Chú Bình Nguyên kẹt quá. Chú ngồi hát mãi trên toilet, chú hát hết bài chú thuộc đến bài chú tự sáng tác, cứ là lá la mãi mà ko ị được. Nguyên nhân là do chú đang ăn tất cả các loại rau cùng cả nhà mà ko phàn nàn gì, thì tự nhiên một hôm bà Nuôi lại hỏi chú ra vẻ rất tâm lý “con ăn gau cải hay con ăn cà gốt?”. Tất nhiên là chú chọn cà rốt cho giống Bugs Bunny. Và từ hôm đó thì bữa nào cũng chỉ đòi cà rốt, ko ăn các loại rau khác nữa. Không ăn rau thì hậu quả là táo bón. Chú biết thân biết phận buổi chiều chú xin mẹ cho ăn nhiều rau “mamma cho Lê ăn rau để Lê pupu được”. Và đến sáng hôm sau thì mẹ chú đã nghe chú khoe với bà Nuôi “Bà Nuôi ơi hôm qua Lê ăn nhiều rau lắm hôm nay Lê pupu được rồi”.

Chú Bình Nguyên nếu ko ốm đau bệnh tật gì thì ăn như hùm đổ đó, ăn còn nhiều hơn cả mẹ. Chú ăn nhiều đến mức ko thể đi được mà toàn phải bò, bò một lúc cơm tiêu đi một tí thì mới đứng lên được. Lần nào cả nhà cũng cười nôn ruột khi thấy ăn xong trèo xuống khỏi ghế chú cứ bò lổm ngổm trên sàn nhà như cua.

Sáng chiều nào đưa đón chú đi học cũng là một cuộc chạy việt dã với mẹ. Mẹ toàn phải xỏ giày thể thao vào thì mới đánh đu được với chú, chứ còn mang giày cao gót thì chắc phải rút giày ra mà chạy. Dạo này mẹ mệt rồi nên có nhờ bố chú đưa chú đi học tuần hai buổi. Mấy hôm đầu thấy bố chú còn Church’s, còn Louis Vuitton, còn Tanino Crisci, vô cùng là lịch bịch. Mấy hôm sau thấy complet củ phốt từ đầu đến mắt cá chân, từ mắt cá chân trở xuống đã thắng đôi giày thể thao vào rồi, còn giày xịn thì bỏ túi ni lông cho vào ba lô đến văn phòng mới xỏ.

Hôm qua, chú đẩy cái xe đẩy đồ chơi của chú long sòng sọc, phi như bay trên đường, mẹ co cẳng bám theo. Gặp cái gờ vỉa hè mà chú cứ phi thẳng vào, xe đẩy lộn tùng phèo, chú cũng lộn tùng phèo theo sau xe đẩy, đáp sóng xoài xuống vỉa hè, người đi đường được phen lắc đầu lè lưỡi

Mệt với mấy anh Tây (phần 2)

April 30, 2009

Còn những cửa hàng cứ nhân dịp lễ tết kỷ niệm nào đó thì “let’s make this day a day of thanks”. Ngày của bố, ngày của mẹ, ngày thư ký, vv, là thấy cánh đàn ông xếp hàng dài mắt tròn xoe mua hoa trong chợ Grand Central. Nhân cái chuyện này lại nhớ tới ngày mùng 8 tháng 3 ở nhà. Ngày xưa mình ngán nhất ngày này. Vào những ngày này những bạn trai trong lớp lại còng lưng mua hàng ôm hoa đến lớp, để chất đống trên bàn 1. Đến giờ G, các bạn phân công nhau đi tặng từng bạn gái một, dép lê loẹt quẹt đến từng bàn, dúi hoa vào tay bạn gái, chả nói năng gì. Mình sợ ngày này đến mức buổi chiều ko phải đi học thì toàn lên ngủ trên thư viện, ngủ đến tận lúc thư viện đóng cửa thì lò dò đi bộ về nhà câu thêm tí thời gian. Chả bù con bạn mình thì cứ mang một túi sách to lên thư viện đọc mê mải. Mình thường ngán ngẩm hỏi nó “ấy lại mang hàng cân sách lên thư viện đấy à”, còn nó thì chỉ sợ mình ngủ say sưa quá lại cất tiếng ngáy vang lừng thì nó dại mặt. Cái thư viện gì tối om trên đường Tràng Thi cứ như có sâu ngủ, vào đến nơi là mắt díp lại lăn ra ngủ ngay được. Ngủ chán ở trong thì ra ngoài sân, chỗ có cây hoàng lan, gió mát mát lại ngủ giấc nữa. Sau vài lần mình ngủ tít thò lò như thế thì con bạn mình kiên quyết ko cho mình bám càng mỗi khi nó có kế hoạch lên thư viện học thi.

Tránh thế thôi, nhưng mang tiếng là con gái mà chả có thằng nào tặng hoa thì kể ra cũng hơi nhục. Giờ thì chả nhục, chồng mà có mua hoa về thì còn bảo “bao nhiêu? Phí tiền”. Là mơ mộng thế thôi, chứ chồng còn ghét ngày này hơn cả mình.

Trở lại cái tính khách sáo của bọn Tây. Đi ra hiệu thuốc, chị bán hàng đưa cho gói thuốc còn nhân thể chúc một câu “enjoy”, mặt mũi rất đờ đẫn. Mình cũng đờ đẫn chả kém, nói lại như cái máy “thank you, you too”. May mà hiệu thuốc lúc đó vắng khách. Từ hồi sang đây mình đâm ra lại cứ mở mồm ra là cảm ơn với xin lỗi. Người Mỹ còn có một câu mà theo mình là vô cùng hài hước, “have a good one”. Cái này người được chúc muốn hiểu theo nghĩa nào thì hiểu, người nói chả phải suy nghĩ gì, tiện vô cùng. One có thể là morning, afternoon, evening, walk, trip, nói chung là whatever. Vào cửa hàng xong đi ra nhân viên chúc “have a good one”, một ông bê hộ xe đẩy của Lê La xuống tàu điện ngầm, mình cám ơn ông ấy cũng bảo “have a good one”, mua đồ ăn ở siêu thị lúc trả tiền nhân viên thu ngân bảo “have a good one”. Mỗi ngày nhận được khoảng 10 câu chúc đại khái như vậy mà theo mình là rất ngớ ngẩn.

Hôm nọ, đang đi dạo trong công viên trung tâm thì tự dưng mót number one ko chịu được, chạy lon ton đến cái chỗ thường có nhà vệ sinh thì tự nhiên hôm đó nó lại dở ra xây dựng. Thế là thôi, cả hàng dài người đứng chờ dưới nắng trước một cái nhà vệ sinh lưu động bé như cái hộp. Chờ khoảng nửa tiếng, nghe hết câu chuyện tình lâm li bi đát của chị gái của một trong hai cô xì tin đứng đằng sau, trước mặt chỉ còn hai người nữa. Thằng vừa xong mở cửa bước ra gạt mồ hôi trán chúc thằng tiếp theo “take care and enjoy”. Chịu bố.

P.S: hồi trước làm cùng một bạn quê Hà Giang. Bạn ấy thỉnh thoảng lại về Hà Giang chơi và cực kỳ ấn tượng trước tấm biển bảo hiểm hình như là Hà Giang cắm chễm chệ trước đoạn đường khó, có dòng chữ đại loại “Bảo hiểm Hà Giang xin kính chào quý khách. Good luck”.